Tôi sinh ra những ngày đất nước bị giặc Tàu xâm lược
Chỉ mấy ngày tuổi,
Bác Hảo đèo mẹ bế tôi bằng xe đạp sơ tán về quê ngoại,
Bố ở lại Hà Nội trông anh trai tôi,
Giữa nơm nớp âu lo…
Và thế là tôi đã lớn lên trong vòng tay của bà,
Ở quê ngoại Hưng Yên,
Nơi có dòng sông Bắc Hưng Hải chảy êm đềm, thơ mộng…
Sau những ngày bom đạn,
Đất nước tôi lại được bình yên.
Lên lớp 1 tôi trở về Hà Nội,
Trở về với dòng sông Hồng, sông Đuống và 5 cửa ô lấp lánh ánh đèn.
Trở về với những con đường rợp bóng cây xanh,
Của Trần Phú, Phan Đình Phùng, Hoàng Diệu…
Của những hàng me, bông phượng hồng đỏ thắm,
Của những góc phố ngập trắng sắc hoa sưa,
Hà Nội của tôi,
Những năm tháng tuổi thơ,
Với kí ức học trò đạp xe, hái ti gôn trên đường Hoàng Hoa Thám,
Một Hà Nội diệu kì,
Một Hà Nội xanh tươi…
Học tập trở về,
Tôi chuyển vào Sài Gòn làm việc.
Thành phố đón tôi bằng những rộn rã, tươi vui.
Từ sân bay Tân Sơn Nhất về tới Hồ Con Rùa, Đồng Khởi…
Tấp nập người xe,
Rực rỡ sắc màu.
Tôi lại được chạy xe suốt dọc Nguyễn Bỉnh Khiêm,
Rồi Tôn Đức Thắng, Lê Duẩn, Hàn Thuyên…
Những con đường tuyệt đẹp.
Những hàng sao đen, xà cừ xanh mướt.
Tôi đã mê thêm thành phố ấy thật rồi…!
Sài Gòn ôm lấy tôi vào lòng với yêu thương và tấm lòng hào hiệp.
Thành phố chỉ hai mùa nắng mưa, hiền dịu,
Luôn nhẹ nhõm, bình yên cho đến một ngày,
Giông tố đã nổi lên!
Cả khu di sản Ba Son bốc chốc trở thành khu đô thị!
Rồi người ta vác các cỗ máy và những chiếc xe khô khốc,
Tàn ác cưa các “cụ” cây thành từng khúc,
Tôi đã đến,
Đã nhìn,
Và đã khóc,
Khi chứng kiến những lát cắt man rợ trên những thân cây ứa máu…
Tôn Đức Thắng ngày nào rợp mát chở che,
Giờ trơ trụi,
Chói chang,
Bụi bặm.
Thành phố mới của tôi đã bị tàn phá mất rồi!
Và chưa hết,
Ở một nơi mà tôi gọi là “viên ngọc xanh”,
Một “viên ngọc” bí ẩn nằm ngay gần thành phố,
Chỉ hơn một tiếng chạy xe.
Ở nơi ấy, có một hòn đảo xanh tuyệt đẹp,
Có bát ngát rừng dừa,
Vô số tài nguyên và những loài sinh vật,
Nơi mà rừng ngập mặn được thế giới tôn vinh,
Là khu dự trữ sinh quyển hiếm hoi,
Từ năm 2000.
Một niềm tự hào hiếm có!
Nơi mà mỗi người dân Sài Gòn khi mệt nhọc,
Đều có thể chạy ra,
Tắm biển,
Ăn hải sản,
Đi bộ trong rừng,
Hay ngồi trên thuyền đi giữa những hàng cây.
Người ta trân trọng gọi “viên ngọc” của tôi,
Là lá phổi xanh,
Là bộ lọc nước,
Là lá chắn tuyệt vời cho thành phố.
Thế mà,
Rồi người ta cũng g-i-ế-t,
Bằng một dự án có tên gọi “mĩ miều” của những người quy mọi thứ thành tiền và đất:
Khu đô thị du lịch lấn biển Cần Giờ!!!
Phải rồi,
Người ta vẫn nghĩ,
Con người có thể “xẻ dọc Trường Sơn”,
Phá núi,
Phá rừng,
Và nay lấn biển!!!
Mọi giá trị gọi là “di sản”
Đều trở thành “bất động sản” chỉ trong chớp mắt!
Vài tháng nữa thôi,
Dự án sẽ khởi công,
Hàng chục toà nhà chọc trời sẽ mọc lên,
Và Sài Gòn sẽ chìm dần,
Người người lúc nào cũng khẩu trang kín mít,
Bởi khói bụi,
Thuỷ triều lên…
Có lẽ người ta sẽ đi lại bằng thuyền,
Từ toà nhà này sang thăm cao ốc khác.
Còn Hà Nội quê hương tôi,
Sau những ngày bão giông,
Hơn 17.000 cây xanh ngã đổ.
Chẳng biết rằng người ta có hiểu,
Đến một ngày,
Tiền bạc không mua được
Không khí sạch để thở,
Và bóng mát của những hàng cây.
Sổ đỏ villa lúc này cũng chỉ như những tờ giấy lộn.
Vì chúng ta đâu còn được đứng trên đất Mẹ,
Tất cả sẽ tan tác,
Nổi trôi,
Giữa những cuồng nộ của đất trời,
Trong bóng tối,
Hư vô,
Và rồi tan biến…
JK, 5/10/2024
Rừng Việt Nam 1945 và khoảng 2016-2018
Comments